Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Hồng Bào Quái Nhân 8


Nhan Bách Ba mỉm cười đáp:
- Chúng ta cùng đi kiếm hắn!
Thiếu niên vẫn chưa hết kinh ngạc hỏi:
- Người.. kiếm hắn làm chi?
Nhan Bách Ba đáp:
- Đi đòi tiền hắn. Người bị thua mất bạc không cần nữa ư? Người bỏ mặc gia
gia người uổng mạng chăng? Nếu thế thì ngu ngốc thật!
Nhan Bách Ba bật lên tiếng cười khúc khích. Thiếu niên khấn khởi tinh thần
nghĩ bụng:
- Gã này biết hắn, có khi đòi lại tiền cho mình thật cũng chưa biết chừng!
Nhan Bách Ba vừa cười vừa lên ngựa, Du Hữu Lượng hỏi:
- Huynh đài đi đâu kiếm người ta?
Nhan Bách Ba đáp:
- Tiểu đệ biết khá nhiều hảo hán trên chốn giang hồ, và hào kiệt ở Quang
Trung. Vậy muốn kiếm hắn không lấy gì làm khó lắm.
Thiếu niên kia chạy theo sau hai người.
Nhan Bách Ba tuy cho ngựa đi thong thả nhưng thiếu niên kia đi bộ thì làm
sao theo cho kịp?
Cứ đi một khắc lại phải dừng lại để chờ gã. Nhan Bách Ba trong lòng nóng
nảy mà trước mặt Du Hữu Lượng không tiện nổi nóng.
Du Hữu Lượng nói:
- Con ngựa của tiểu đệ tuy không phải là thần tuấn, nhưng tầm vóc cao lớn có
thể chở được hai người. Vậy mời nhân huynh lên đây ngồi cho đỡ mỏi chân!
Thiếu niên nhìn chàng bằng cặp mắt cảm kích. Gã run rẩy nhẩy lên ngựa ngồi
chung với Du Hữu Lượng.
Nhan Bách Ba cười thầm trong bụng miệng lẩm nhẩm:
- Đối với anh chàng ngốc kia mà chàng họ Du cũng hô huynh gọi đệ với gã
thì thật là không hiểu việc đời. Chắc y vừa mới ra khỏi cửa lần này là một.
Gã thấy thiếu niên lộ vẻ rất cảm phục đối với Du Hữu Lượng thì không khỏi
ngơ ngẩn nhìn chàng nghĩ bụng:
- Gã ngốc này có vẻ ngây ngô, chất phác. Chắc gã giận ta là người hẹp lượng
không cho cưỡi ngựa chung để cùng đi. Chờ lát nữa xem ai đòi tiền cho gã.
Hai con ngựa đi rất mau. Chỉ trong khoảnh khắc đã đi ra khỏi khu rừng. Lại đi
chừng nửa giờ thì thấy phía xa xa có ánh đèn lửa sáng rực.
Thiếu niên hỏi:– Thằng cha cờ bạc bịp ở trong thị trấn trước mặt kia ư?
Nhan Bách Ba không nói gì. Đột nhiên trước mặt có bóng người thấp thoáng.
Một hán tử chân ngang đá chân xiêu, miệng khé cất tiếng hát nghêu ngao:
Trời là chăn hề đất là giường.
Tiền bạc thu hết hề khí ngang tàng.
Thế sự buồn teo hề ta mua rượu.
Phải uống cho say hề tít cung thang.
Ha ha..!
Hán tử vừa đi tới. Người chưa đến đã sặc mùi rượu.
Nhan Bách Ba chay mày bắt ngựa tránh sang một bên. Hán tử dường như
mượn rượu giả khùng, vươn tay ra nắm lấy đuôi ngựa, lè nhè nói:
- Lão đệ! Đời người khó được ngày say túy lúy. Lại đây để ta mời uống rượu.
Nhan Bách Ba không lý gì đến gã, giục ngựa tiến về phía trước. Ngờ đâu hán
tử say khướt mà sức mạnh vô song. Con ngựa bị nắm khấu đuôi giơ hai vó trước
lên rồi cứ thế mà đứng không chuyển động được.
Nhan Bách Ba quay đầu lại vung hai tay lên vạch thành đường bán nguyệt.
Hán tử say rượu đột nhiên buông tay ra, con ngựa nhào về phía trước.
Nhan Bách Ba đang tức giận thì hán tử sau rượu khom lưng xá dài:
- Nhan công tử giá lâm mà tại hạ có mắt không tròng. Xin công tử lượng thứ!
Nhan Bách Ba tủm tỉm cười hỏi:
- Tại sao người biết ta họ Nhan?
Hán tử say rượu kính cẩn đáp:
- Trong thiên hạ hoặc có người không biết công tử, nhưng chẳng một ai không
hay môn Chấn thiên thần công của công tử.
Nhan Bách Ba nói:
- Người ta thường nói Túy Lý Thần Liên quanh năm ở chốn làng say. Bữa
nay được gặp mới biết là đúng.
Hán tử say rượu nói:
- Phải chăng công tử xuống Trường An chuyến này để tham gia cuộc anh
hùng đại hội?
Nhan Bách Ba gật đầu.
Túy Lý Thần Liên cả mừng nói:
- Đã có công tử xuất giá thì còn lo gì bọn Bách Độc Giáo ở Mân Nam nữa(
Mân là tỉnh Phúc Kiến).
Nhan Bách Ba chau mày hỏi:– Bọn giáo đồ khắp mình có chất độc đó cũng ngược bắc ư?
Túy Lý Thần Liên đáp:
- Mấy năm gần đây Bách Độc Giáo ở Mân Nam sản xuất ra nhiều cao thủ.
Nhất là giáo chủ bản lĩnh thần sầu quỷ khốc. Hắn hoài bão ý chí mở rộng phạm vi
thế lực từ lâu. Chắc chuyến này hắn nhân dịp quần hùng thiên hạ lên bắc phó hội,
e rằng hắn sẽ tỷ đấu với bọn hán tử Trung nguyên.
Nhan Bách Ba gật đầu trầm ngâm.
Du Hữu Lượng thấy Túy Lý Thần Liên sau một khắc nét mặt đã biến đổi thần
quang lấp loáng, chẳng có vẻ sau sưa chút nào thì trong lòng không khỏi lấy làm
kỳ.
Túy Lý Thần Liên lại nói:
- Xin công tử tùy tiện. Tiểu nhân phải đi dọc đường dò la tin tức.
Đoạn gã khom lưng thi lễ từ biệt.
Nhan Bách Ba ngồi trên lưng ngựa hơi khom mình đáp lễ.
Túy Lý Thần Liên thi triển khinh công lạng người đi một cái mau lẹ kinh
người. Chỉ trong nháy mắt đã mất hút vào trong bóng tối.
Nhan Bách Ba nói:
- Du huynh! Gã này suốt ngày uống rượu mà vẫn tỉnh táo như thường. Gã
được trời ban cho tư chất khác người. Khi nào gã say khướt lại chính là lúc vận trù
kế hoạch thần thông. Bề ngoài tuy có vẻ thô hào mà thực ra là một tay hảo hán
tinh tế đương thời.
Du Hữu Lượng gật đầu đáp:
- Giữa nơi hoang dã thật nhiều hào sĩ. Con người đã có tư chất đặc biệt, mình
đâu có thể lấy thường tình mà đo bụng dạ!
Hai người còn đang nói chuyện thì bất giác đã tới thị trấn, vừa đi trên đường
phố, thiếu niên bỗng trở vào đám đông, la thất thanh:
- Chính là... chính là người ở trước mặt kia!
Nhan Bách Ba sa sầm nét mặt, lớn tiếng gọi:
- Lam lão lục! Hãy đứng lại đã!
o O o

0 nhận xét:

Đăng nhận xét