Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Hồng Bào Quái Nhân 7


– Xưa nay hai đường văn võ ai mà học đến hóa cảnh đều có phong độ như
nhau. Anh chàng nho sinh này thấy ta thi triển công phu tuyệt diệu mà cũng không
lộ vẻ sửng sốt, như vậy là người rất trầm tĩnh.
Gã nghĩ vậy nên đối với Du Hữu Lượng càng tăng thêm phần hảo cảm. Gã
cúi xuống điểm vào người thiếu niên kia mấy chỗ. Thiếu niên dần dần tỉnh lại,
dương mắt lên nhìn hồi lâu mới cất tiếng hỏi:
- Chao ôi! Các người cũng treo cổ tự tử cả đấy ư? Chốn âm cung thật là tối
tăm lạnh lẽo!
Nhan Bách Ba không nhịn được phải bật cười. Bỗng gã đưa tay lên che miệng
đưa mắt ngó Du Hữu Lượng, sau đó gã bỗng hỏi:
- Chú ngốc này! Tại sao mà tự tử?
Thiếu niên ngơ ngác sờ tay vào đầu dây mới biết là mình chưa chết và đã
được hai người này cứu sống. Ở trong cõi chết gã được người lôi ra, trong lòng
bâng khuâng tựa hồ con người đã được đổi đời. Trong lúc nhất thời gã không nghĩ
ra được vì lẽ gì đã tìm đường chết nên chưa kịp trả lời.
Nhan Bách Ba hỏi lại lần nữa, giọng nói của hắn ra chiều nóng nảy.
Thiếu niên kia dần dần tỉnh lại, gã nhớ tới nỗi đau khổ của mình chưa giải
quyết được, bất giác nỗi bi ai lại nổi lên, buông tiếng khóc ròng.
Nhan Bách Ba nói:
- Chú ngốc kia! Chú khóc phỏng được ích gì! Ta cho chú hay, dù chú muốn
chết cũng không được nữa!
Gã thiếu niên quả nhiên ngừng khóc, hằn học hỏi lại:
- Người bảo sao?
Nhan Bách Ba đáp:
- Mạng người vừa rồi do ta cứu thoát. Người không cần sống từ trước rồi. Bây
giờ cái mạng đó là của ta, người không thể tùy tiện hủy diệt được nữa.
Câu này tuy vô lý, nhưng Nhan Bách Ba nói bằng một giọng nghiêm trang,
nên nghe cũng có vài phần ý tứ.
Thiếu niên ruột rối như mớ bòng bong, còn tâm tình nào mà suy nghĩ nữa. Gã
tức giận mắng liền:
- Người là cái quái gì mà nói vô lý thế?
Bây giờ gã tức giận nhiều hơn nên thành ra lấn át nỗi bi ai. Gã dương cặp mắt
hung dữ lên nhìn hai người đã cứu mạng của gã.
Nhan Bách Ba lại hỏi:
- Ta nói cứ vô lý thì sao?
Thiếu niên tức quá la lên:– Nếu vậy ta phải liều mạng với hai người!
Rồi gã sừng sực xông lại. Nhan Bách Ba khẽ nghiêng mình né tránh, rồi đưa
chân móc cho thiếu niên té xuống. Gã lạnh lùng hỏi:
- Người liều mạng với ta làm chi? Sao không kiếm người khiến người phải
uất ức đến tự tử mà quyết sống mái?
Thiếu niên chưng hửng nhận thấy Nhan Bách Ba nói đúng. Gã liền trằn mình
đứng dậy toan bỏ đi. Nhưng mới đi được mấy bước, lại ngồi phệt xuống vừa khóc
vừa nói:
- Ta chết đi hay hơn! Ta chết đi hay hơn!
Nhan Bách Ba thấy gã khóc lóc cực kỳ thống thiết tựa hồ không còn cách nào
làm khác được mà chỉ có một con đường chết mới thoát. Gã động mối thương tâm
liền dịu giọng hỏi lại duyên cớ.
Gã thiếu niên vừa khóc vừa lược thuật chuyện của mình. Phụ thân gã bị giặc
bắt giữ đòi chuộc một ngàn lạng bạc, bà mẫu thân gã chạy đến đường cùng mới
được sáu trăm lạng. Gã đem bạc đi năn nỉ xin tha cho phụ thân còn khất bốn trăm
lạng sau này sẽ bổ túc. Tuy đã biết hành động này rất mong manh, nhưng cũng
đành thử coi. Gã đi qua một thị trấn lớn, thấy người ta đương đánh bạc thì trong
lòng nảy ra một ý niệm cầu may vào đánh, nếu được đủ ngàn lạng thì đêm nay cha
con sẽ được đoàn viên. Thế rồi gã tiến vào bàn bạc.
Ngờ đâu gã thua hết nhẵn. Gã nghĩ tới mẫu thân phải bán hết đồ đạc cùng tư
trang mới được bằng ấy tiền, bây giờ bỗng thành tay không, tiền mất mà chẳng
được việc gì đâm liều.
Tiếng bạc cuối cùng thua rồi, gã rất đỗi bồn chồn há miệng cắn vào nhà cái.
Nhà cái vung tay áo một cái thì trong tay áo rớt ra một con súc sắc, y liền đập tan
bát đĩa.
Những con bạc thấy nhà cái lừa bịp, cờ gian bạc lận, liền xúm vào vừa đánh
vừa la. Dè đâu nhà cái quát lên một tiếng thật to vung quyền cước đấm đá loạn xà
ngầu. Mọi người bị đánh ngã tơi bời, gã thiếu niên ôm lấy chân nhà cái mà giữ lại,
nhà cái liền đập vào sau gáy của gã cho gã chúi xuống rồi bỏ đi băng băng.
Thiếu niên chết giấc nằm lăn dưới đất. Đến lúc tỉnh lại thì mọi người đã đi
hết cả rồi chỉ còn trơ lại mình gã. Gã càng nghĩ càng căm giận cho đời toàn là
người ỷ mạnh hiếp yếu. Gã nghĩ mãi không còn đường lối nào thoát khỏi cảnh ngộ
đau khổ liền chạy vào rừng tự tử.
Nhan Bách Ba hỏi:
- Có phải nhà cái đó bên má phải có một vết sẹo, cặp mắt lồi trô lố không?
Thiếu niên kinh ngạc cất tiếng run run hỏi:
- Sao người lại biết hắn?............

0 nhận xét:

Đăng nhận xét